Một ngày nọ, cậu bé Thiên Bảo được mẹ dẫn đi chùa để tham dự lễ Phật đản. Đó là ngày kỷ niệm đản sanh của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, người đã giảng dạy đạo Phật cho muôn loài.
Thiên Bảo rất thích đi chùa vì cậu có thể thấy nhiều hoa, nến, nhang thơm và được thưởng thức thỏa thích các loại bánh chay. Cậu cũng thích nghe tiếng chuông chùa ngân vang và tiếng kệ niệm của các sư cô và sư thầy.
Khi đến chùa, Thiên Bảo được mẹ đưa cho một bát nước sạch và một bông sen để cúng dường Đức Phật. Cậu cầm bát nước và bông sen đi đến bàn thờ Phật. Trước mắt cậu là một bức tượng Phật Đản sanh màu vàng óng ánh, với khuôn mặt an nhiên, hiền lành và bàn tay bé xíu chỉ lên trời, chỉ xuống đất. Trong lòng Thiên Bảo dâng lên niềm xúc cảm, cậu thấy rất yêu quý và kính trọng Đức Phật.
Thiên Bảo đặt bát nước và bông sen xuống trước bàn thờ, cậu vái lạy Đức Phật rồi quỳ xuống, chắp tay lên trán, cúi đầu, mắt khép lại. Cậu muốn cầu nguyện cho gia đình, bạn bè và chính mình được an lành, hạnh phúc. Nhưng khi đang cầu nguyện, bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng nói vang lên trong đầu.
“Chào em, em tên là gì?” – Tiếng nói ấy rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Thiên Bảo giật mình và ngẩng đầu lên. Cậu nhìn quanh nhưng không thấy ai cả. Cậu lại cúi đầu xuống và tiếp tục cầu nguyện.
“Em không nghe thấy anh à? Anh là bạn của em đấy!” – Tiếng nói ấy lại vang lên.
Cậu bé Thiên Bảo lại ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Cậu vẫn không thấy ai ngoài mẹ cậu và những người khác đang cúng dường cho Đức Phật.
“Em đang nhìn ai vậy? Anh ở đây này!” – Tiếng nói ấy chỉ vào bức tượng Đức Phật.
Cậu bé Thiên Bảo sững sờ nhìn vào bức tượng Đức Phật. Cậu không tin vào mắt mình. Liệu có phải Đức Phật đang nói chuyện với cậu không?
“Đừng sợ em! Anh không có ý xấu gì với em đâu. Anh chỉ muốn làm bạn với em thôi.” – Tiếng nói ấy lại nói.
Cậu bé run rẩy và không biết phải làm gì. Cậu vừa muốn hỏi mẹ, nhưng sợ mẹ không tin vào điều mình hỏi, vừa muốn chạy đi nhưng lại sợ Đức Phật giận mình. Thiên Bảo sợ hãi đến mức muốn bật khóc.
“Em ơi, anh biết em đang lo lắng gì. Nhưng em hãy tin anh đi. Anh là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, người đã sinh ra vào ngày hôm nay hàng nghìn năm trước. Anh đã từ bỏ cuộc sống hoàng gia để đi tìm đạo lý giải thoát khổ đau cho muôn loài. Anh đã tu hành khổ hạnh trong rừng sâu và dưới cội cây Bồ Đề để đạt được sự giác ngộ tối thượng. Anh đã giảng dạy giáo lý đạo Phật cho hàng triệu người để hướng dẫn họ đi theo con đường an lạc.”
Cậu bé Thiên Bảo nghe Đức Phật nói về cuộc đời của mình, cảm thấy rất kinh ngạc và thán phục. Cậu không ngờ rằng Đức Phật đã trải qua những gian khổ và hi sinh như vậy để đem lại ánh sáng cho thế gian. Cậu cũng không ngờ rằng Đức Phật lại biết được tâm tư của cậu và muốn làm bạn với cậu.
“Em có tin anh không?” – Đức Phật hỏi.
Cậu bé Thiên Bảo lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Cậu nghĩ rằng Đức Phật là một người tốt và không nói dối cậu. Cậu cũng nghĩ rằng, có lẽ Đức Phật có một lý do đặc biệt để thị hiện và nói chuyện với mình.
“Em là một đứa trẻ rất thông Thiên Bảo và tốt bụng. Anh thấy em luôn biết quan tâm đến người khác và giúp đỡ họ khi họ gặp khó khăn. Anh cũng thấy em luôn biết tôn trọng, hiếu thảo với cha mẹ và người lớn. Anh rất hài lòng với em.” – Đức Phật khen.
Cậu bé Thiên Bảo đỏ mặt và cảm ơn Đức Phật. Cậu cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi được Đức Phật khen ngợi. Cậu cũng cảm thấy đầy tự hào về chính bản thân mình.
“Anh muốn làm bạn với em vì anh thấy em có một trái tim nhân hậu và một tâm hồn trong sáng. Anh muốn chia sẻ với em những bí quyết để sống một cuộc sống an lạc và hạnh phúc. Anh muốn dạy cho em những bài học quý giá về đạo Phật. Anh muốn giúp cho em trưởng thành và thành công trong cuộc sống.” – Đức Phật nói.
Cậu bé Thiên Bảo nghe Đức Phật nói, cảm thấy rất vinh dự và hứng thú. Cậu nghĩ rằng Đức Phật là một người bạn tuyệt vời và một thầy giáo xuất sắc. Cậu muốn học hỏi từ Đức Phật những điều hay lẽ phải, muốn được Ngài chỉ dẫn và bảo vệ.
“Em rất muốn làm bạn với anh, rất muốn học được những điều anh dạy và được anh giúp đỡ.” – Cậu bé Thiên Bảo nói.
Đức Phật cười và nói: “Thế thì chúng ta đã là bạn rồi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh và giúp đỡ khi em cần. Anh sẽ luôn lắng nghe và thấu hiểu khi em buồn. Anh sẽ luôn khuyên nhủ và khích lệ, động viên khi em gặp khó khăn. Anh sẽ luôn yêu thương và che chở cho em để lúc nào em cũng tràn đầy hạnh phúc.”
Ngộ Tự Thọ
COMMENTS